Khúc Tráng Ca của Chị Trương Thị Thuận: Một Cuộc Đời Vĩ Đại
Chị Thuận đã sống và trưởng thành tại thôn Lạc Trung, xã Kỳ Lạc, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh, và đã cống hiến hết mình trong những năm tháng chiến tranh đầy gian khổ. Ở tuổi hai mươi, chị trở thành Bí thư Huyện Đoàn Kỳ Anh, tổng chỉ huy Tổng đội Thanh niên xung phong (TNXP) làm đường tiếp viện cho miền Nam năm 1967. Chị đã không chỉ là người lính dũng cảm mà còn là người đồng đội thân thiết, luôn kiên cường trên mọi nẻo đường, nghiêng lá cờ tung bay để quê hương được giải phóng.
Dù chiến tranh đã lùi xa, chị vẫn xuất sắc nuôi dạy ba người con trưởng thành, tài giỏi và đều có vị trí vững vàng trong xã hội. Bảy mươi năm cuộc đời, chị đã dành trọn vẹn tình yêu và tâm huyết cho quê hương, đất nước. Năm mươi năm theo Đảng, chị luôn là tấm gương sáng ngời về lòng kiên định và tinh thần cống hiến. Mỗi sáng, khúc tráng ca về chị vẫn vang vọng, lan tỏa hương đời tươi đẹp.
Với khúc tráng ca này, chúng ta xin kính tặng chị Trương Thị Thuận những lời tri ân sâu sắc nhất. Chị đã hiến trọn cuộc đời mình cho quê hương đất nước, để lại dấu ấn không phai trong lòng mỗi người chúng ta.
KHÚC TRÁNG CA CỦA CHỊ (1)
Xuân đã ùa về, trên vạn nẻo đường quê
Nơi chị gieo đi, suốt cuộc đời lặng lẽ
Sắc đào nở sương mai, bảy mươi mùa dâu bể
Khúc tráng ca này, xin kính chị thương yêu.
Lạc Trung ơi! Trên nguồn thượng gió reo (2)
Bát ngát mây ôm, giữa đỉnh đèo vách núi
Tiếng thôn nữ lớn lên, khi Tổ quốc cần soi lối
Chị khoác lên mình, khát vọng để hồi sinh.
Hai mươi tuổi đời, ngôi sao nhỏ lung linh (3)
Lấp lánh tỏa, giữa thượng nguồn khe suối
Tiếng đạn bom rơi, tiếng chân cùng đồng đội
Tiếng đất thầm thì, cho những chuyến xe qua.
Thân gái dặm trường, trên mọi nẻo đường xa
Nghiêng lá cờ tung bay, để quê mình giải phóng
Gió Lào ơi! Thổi chi hoài lồng lộng
Đồng đội ai nằm? Ai đứng? Bạc đôi vai. (4)
Vệt thời gian, trừ năm tháng phôi phai
Hoang hoải tuổi xuân, theo chiều dài của nước
Câu thơ viết, chẳng vẹn tròn sau trước
Giọt nước mắt buồn, trong nỗi nhớ mong manh.
Chiến tranh đã lùi xa, duyên tình trao cho anh (5)
Chị trở thành đàn bà
Khi kênh qua
Ba mươi ba mùa hoa nở
Duyên đến muộn, mang nỗi niềm trăn trở
Hạnh phúc mỉm cười, ba đứa nhỏ đùa vui.
Mười sáu năm trời, gian khổ vẫn chung đôi
Để thủy chung cuốc cày, qua bao mùa mưa nắng
Một ngày sóng xô, chị trân mình chết lặng
Ánh mắt khô gầy, tang trắng tiễn anh đi.
Anh sống vô tình??? Sao anh chẳng màng chi???
Bỏ lại con thơ, giữa cuộc đời trôi mãi
Bỏ gối cô đơn, đời vợ hiền trống trải
Anh đã về bên, sông suối chốn thông reo.
Bảy mươi tuổi đời. Ôi! Vất vả gieo neo
Con trẻ nhỏ lớn khôn, học hành dâng hiếu thảo
Trong cánh chim di, cũng yên bình trọn đạo
Hiến vẹn một đời, cho non nước quê hương.
Khúc tráng ca này, xin tặng chị yêu thương
Vạn phúc kính dâng, tỏa hương đời mỗi sáng
Bảy mươi xuân qua, năm mươi mùa theo Đảng
Bầu bạn xa gần, xin trao tiếng tri ân.
Thơ: TRẦN HỒNG QUÂN
|